Dưới đây là san sẻ của chị Thanh Vân, 34 tuổi, Hà Đông, Hà Nội, về quyết định bán nhà mặt đất để trả nợ, có tiền làm ăn. Chị san sớt lúc đầu bản thân rất ngần ngừ nhưng hiện tại, chị cảm thấy may mắn vì quyết định liều lĩnh 4 năm trước:
Tôi là một viên chức văn phòng với mức lương 5 triệu đồng/tháng. Chồng tôi hơn 4 tuổi, lao động tự do. Anh từng làm nhiều nghề như tiếp thị hàng, bán điện thoại, bảo hiểm... nap ho ga composite Năm 2012, một người bạn của chồng rủ hùn vốn, mở quán đồ uống, cà phê gần một trường đại học ở khu vực Cầu Giấy, mỗi người góp 200 triệu.
Vì gần trường đại học, đối tượng đốn là các bạn trẻ nên mọi thứ trong quán trang hoàng đều phải dễ thương, và quan yếu đồ uống phải ngon rẻ... thời kì đầu để lấy khách, quán chạy hết chương trình "Giảm giá 50%", rồi "mua 2 cốc tặng 1 cốc"... Khách đến rất đông, nhưng tiền lãi không thu được là bao do phải thuê mặt bằng khá đắt và nhiều khoản khác.
Khi hết khuyến mại cũng là lúc khách giãn dần. Đúng thời khắc đó, ở khu vực lại mọc lên một thương hiệu đồ uống khá nổi được các bạn trẻ rất thích, khiến quán ngày một vắng. Chồng tôi tiếng là là quản lý ở đó, mà sau khi trừ các khoản, có tháng chỉ cầm về cho vợ được 2-3 triệu đồng, có tháng còn khất, không đưa tôi đồng nào. Anh vẫn cố duy trì một năm rồi mới đóng cửa. Số tiền vay 200 triệu ban sơ còn nguyên, chưa trả gốc được tí nào. Trước đó, vợ chồng tôi cũng từng vay hơn 100 triệu để sửa nhà.
Chị Thanh Vân bán nhà đất, mua nhà chung cư để có tiền trả nợ và có vốn làm ăn. Ảnh chỉ mang tính minh họa. |
Bị chủ nợ đòi tiền, hai vợ chồng không biết xoay xoả ở đâu. Bố mẹ hai bên đều đã già, không có tiền giúp. Cuộc sống khó khăn với chỉ lương của tôi, nuôi cả nhà và con gái một tuổi khiến vợ chồng tôi suốt ngày túng quẫn. Sau nhiều ngày đàm đạo, hai vợ chồng quyết định bán nhà ở khu vực phường Vĩnh Tuy, diện tích 52m2, 3 tầng, xe ôtô vào được tận ngõ. Đây là nhà bác mẹ chồng cho chúng tôi, nhà khá cũ, xây kiểu ngày xưa, nhưng ở vị trí khá đẹp, cách mặt đường khoảng 100m. Chúng tôi rất tiếc phải đưa ra quyết định bán nhà khi đó, vì khu nhà tôi an ninh tốt, hàng xóm lành tính, vui vẻ, hòa đồng, lại gần trường.
May mắn là sau khi treo biển khoảng một tuần là có người đến hỏi. Họ nhanh chóng mua và chồng tiền ngay, với mức giá gần 4 tỷ đồng. Tôi nói với họ là sẽ chuyển đi trong vòng một tháng, khi tìm được nhà. Thời gian đó, tôi ngó nghiêng nhiều nhà chung cư, và quyết định mua một căn 65 m2, 2 phòng ngủ, ở khu vực Hà Đông gần cuối năm 2013. Tôi mua thô khi công trình chuẩn bị cất nóc tầng chung cuộc, tầng 27, với mức giá 21 triệu/m2. Tôi nhận nhà đầu năm 2014, nhà khi đó chưa trát tường và nền, phải tự mình hoàn thiện mất 6 tháng.
Trong khoảng thời kì đó, vợ chồng tôi thuê một căn hộ tập thể gần khu chung cư, 5 triệu đồng/tháng, để tiện đi lại xem xét thợ làm. Tính tất tật các chi phí hoàn thiện, mua đồ trong nhà, chúng tôi mất hơn 1,8 tỷ. Đến tháng 9/2014, cả nhà mới chuyển về nhà mới. Sau khi trả tiền nhà, và tiền nợ, chúng tôi dư khoảng 1,7 tỷ. Tôi quyết định gửi nhà băng 1 tỷ, số còn lại mua một chiếc ôtô 4 chỗ 450 triệu để chồng chạy xe, nhận các khách đường dài. Đầu tiên chỉ là chạy cho người quen, sau đó được nhiều người giới thiệu, chồng tôi có khách đều đặn, thu nhập mỗi tháng được 7-8 triệu.
Số tiền lãi gửi nhà băng, tôi lại quay vòng để tằn tiện, cũng được một khoản kha khá. Sau hơn một năm chạy xe, chồng tôi quyết định cho một người em họ lái thay, còn anh vẫn đứng ra nhận khách. Tiền ít hơn nhưng anh không phải chạy xe khó nhọc, mỗi tháng vẫn có vài triệu. Cuối năm 2015, hai vợ chồng quyết định mở một cửa hàng kinh doanh phụ kiện điện thoại, vì anh từng có kinh nghiệm dán sửa điện thoại và cũng đi bán hàng tại một shop di động vài năm trước.
Hàng anh sang tận Quảng Châu lấy mẫu nên giá rẻ. Chỉ cần sang vài lần là có mối quen, lần sau họ tự gửi về các mẫu đã chọn. May mắn là khách rất đông. Trừ các khoản thuê nhà, nhân viên, mỗi tháng cũng thu về được tầm 15-17 triệu.
Buổi tối, tôi vẫn hay ra cửa hàng 20m2 để giúp trông hàng và thu tiền của khách. Sau nhiều vất vả, giờ cuộc sống của hai vợ chồng tôi đã thoải mái Nap ho ga hơn trước nhiều. Tôi không còn phải suốt ngày căn từng đồng, từng hào hay bóp chắt khoản này khoản khác. Cuộc sống chưa thể gọi là phong túc, nhưng tôi bằng lòng với hiện tại. Nhiều lúc tôi vẫn tiếc căn nhà đất ngày xưa, nhưng nếu không có quyết định ngày đó, hai vợ chồng tôi không thể có cuộc sống phong lưu như hiện nay.
Thanh Vân
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét